TÌNH KHÚC TUỔI BẢY MƯƠI
Thả thuyền bằng chiếc lá tre
Tôi và em chở mùa hè quanh sân
Câu thơ vừa mới ghép vần
Muốn trao, lại sợ em cầm đánh rơi.
Thời gian một thoáng mây trôi
Ngỡ ngàng cái tuổi bảy mươi còn gì
Duyên xưa mơn mởn đương thì
Giờ hoàng hôn đã nhuộm đi nửa rồi.
Gió rung, bão giật tơi bời
Con thuyền vẫn cập bến đời bình yên
Mặc ai hám lợi, hám tiền
Viển vông cái chức, hão huyền cái danh.
Rủi may những cuộc viễn hành
Dại khôn, khôn dại quẩn quanh vòng đời
Lẽ thường dâu bể, đầy vơi
Tránh xa cám dỗ tìm nơi yên bình.
Lưng vẫn thẳng, mắt còn tinh
Tóc dù trắng, câu thơ tình vẫn xanh.
Khuyến học, mảnh đất trong lành
Trái tim thắm đỏ vẫn dành cho nhau
Muốn sang thì phải bắc cầu
Cái tình, cái nghĩa dài lâu vẹn tròn./.
Lại Tây Dương và Mạnh Vũ