Bài thơ "Mùa sang" của tác giả Phong Như mang đến những cảm xúc man mác khi con người đối diện với sự chuyển mình của thiên nhiên và dòng chảy vô thường của thời gian. Không còn háo hức mong đợi mùa xuân như thuở ban đầu mà cảm nhận mùa sang trong sự lặng lẽ, chậm rãi như một dấu mốc để chiêm nghiệm về đời người.

Với ngôn từ tinh tế, hình ảnh giàu sức gợi và nhịp thơ trầm lắng, bài thơ không chỉ khắc họa sự thay đổi của cảnh vật mà còn gửi gắm những suy tư sâu sắc về kiếp nhân sinh. Đọc "Mùa sang", ta không chỉ thấy mùa xuân mà còn thấy một mùa khác trong tâm hồn, mùa của hoài niệm, của những điều đã qua và những điều chưa tới…Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc:
MÙA SANG
Ta chẳng còn háo hức đợi mùa sang
Tiết xuân chơi vơi ẩm nồm nhớt nhát
Ngọn gió nào khiến hương thôi ngào ngạt
Tím bần thần, ngơ ngác sắc xoan rơi...
Rí rách ưu tư ngẫm ngợi sự đời
Mây trắng lửng lơ nỗi lòng vương vít
Mái tóc lưa thưa ngả màu rêu chín
Em nửa đời trên con dốc nghiêng nghiêng...
Dạ khúc vui buồn đâu phải niềm riêng
Mạnh mẽ đấy mà mong manh biết mấy
Cúi xuống nhặt giọt thời gian tan chảy
Kiếp trăm năm, ngọn cỏ hoá mây trời...
Phong Như
Bài thơ "Mùa sang" gợi lên một nỗi niềm man mác khi đối diện với sự đổi thay của thời gian và con người. Mùa sang không còn mang đến sự háo hức, tươi mới như thuở nào, mà lại trở thành một dấu mốc để nhân vật trữ tình soi chiếu vào dòng chảy vô thường của kiếp người. Mở đầu bài thơ là hoài niệm và sự đổi thay của mùa xuân, tác giả không còn mong đợi mùa xuân như một điều tươi đẹp mà lại cảm nhận nó qua những biểu hiện có phần héo úa, nhạt nhòa:
Ta chẳng còn háo hức đợi mùa sang
Tiết xuân chơi vơi ẩm nồm nhớt nhát
Không còn là một mùa xuân rộn ràng, đầy sức sống, mà là một mùa xuân ẩm ướt, mơ hồ, khiến con người cảm thấy chùng lòng. Hương sắc của mùa cũng phai nhạt, cánh xoan tím rơi xuống không còn gợi nên vẻ đẹp thơ mộng, mà lại mang đến sự ngơ ngác, bần thần.
Tâm trạng ưu tư và suy ngẫm về đời người được thể hiện qua hình ảnh mái tóc "lưa thưa ngả màu rêu chín" là một phép ẩn dụ đầy tinh tế về sự già đi của con người. Cụm từ "rêu chín" mang đến một cảm giác vừa nhuốm màu thời gian, vừa trầm lặng, hoài cổ. Dáng hình "trên con dốc nghiêng nghiêng" gợi lên hình ảnh một người đã đi qua hơn nửa đời, nhìn lại và nhận ra sự hữu hạn của kiếp nhân sinh.
Khổ thơ cuối mang triết lý về thời gian và kiếp người sâu sắc:
Dạ khúc vui buồn đâu phải niềm riêng
Mạnh mẽ đấy mà mong manh biết mấy
Cúi xuống nhặt giọt thời gian tan chảy
Kiếp trăm năm, ngọn cỏ hoá mây trời...
Con người dù mạnh mẽ thế nào đi nữa, cũng không thoát khỏi quy luật của thời gian. Hình ảnh "giọt thời gian tan chảy" rất độc đáo, như một sự tan biến vô hình, không thể níu giữ. Và cuối cùng, con người cũng chỉ như "ngọn cỏ hóa mây trời"- một vòng luân hồi tự nhiên mà thôi.
Ngôn từ của bài thơ giản dị nhưng giàu sức gợi, tác giả sử dụng nhiều hình ảnh mang tính tượng trưng như "tóc lưa thưa", "con dốc nghiêng nghiêng", "giọt thời gian tan chảy", "ngọn cỏ hóa mây trời" để truyền tải cảm xúc một cách tinh tế, không gượng ép. Nhịp điệu nhẹ nhàng, trầm lắng, các câu thơ đều 8 chữ, nhịp chậm, phù hợp với tâm trạng chiêm nghiệm. Mạch cảm xúc tự nhiên, bài thơ đi từ cảm nhận về sự đổi thay của mùa xuân, đến nỗi niềm cá nhân, rồi mở rộng ra triết lý về đời người.
"Mùa sang" là một bài thơ thấm đượm chất suy tư, hoài niệm, đồng thời mang sắc thái triết lý sâu sắc về sự vô thường của cuộc sống. Đó là tiếng lòng của một con người từng trải, không bi lụy nhưng cũng không thể giấu đi những nỗi buồn man mác trước bước đi của thời gian. Bài thơ không chỉ nói về mùa xuân, mà còn nói về một mùa khác trong đời người - mùa của sự chín muồi, của những điều đã qua và những điều sắp đến. Chính sự tinh tế trong cảm xúc và ngôn từ đã làm nên nét đẹp sâu lắng cho bài thơ này, càng đọc, càng suy ngẫm mới thấy hay và thi vị./.
Hải Đăng