Như con thuyền vượt trùng xa
Rưng rưng chào mẹ, con ra xứ người
Như con thuyền vượt trùng xa
Rưng rưng chào mẹ, con ra xứ người
Cánh chim nghiêng một khoảng trời
Kể sao hết nỗi bồi hồi nhớ thương
Thức khua, dậy sớm nhịn nhường
Tảo tần mấy chục năm trường nuôi con
Bao lần xuống biển lên non
Đồng quê, nẻo chợ đã mòn dấu chân
Quần manh, áp vá phong trần
Nhà tranh, vách đất, âm thầm xót xa
Vẫn bao dung, vẫn chan hòa
Mẹ như làn gió la đà canh khuya
Tình làng, nghĩa xóm sẻ chia
Giữa đêm đen, vẫn hửng tia nắng trời
Những khi con mải rong chơi
Cầm roi rồi lại buông roi nhẹ nhàng
Mẹ là hương ấm, mùa vàng
Chắt dòng sữa ngọt từ ngàn đắng cay
Mẹ như trái chín trên cây
Công lênh nỡ kể tháng ngày cùng ai
Hai vai một gánh dặm dài
Trên gương mặt mẹ đọng vài nếp nhăn
Con đi mẹ dặn ân cần
Học hành phải gắng cho bằng anh em
Những khi tắt lửa, tối đèn
Chí trai con giữ cho bền lòng son
Dù đi trăm núi, ngìn non
Những lời mẹ dặn vẫn còn vọng theo
Mẹ ơi? Nhớ mẹ bao nhiêu
Là con lại có thêm nhiều niềm tin./.
Lại Tây Dương