Khổng Tử sống thời nhà Chu, một thời kỳ của những xung đột chính trị - xã hội, còn gọi là thời Chiến quốc. Tại Trung Quốc, Nho giáo thịnh hành ở thời Hán Vũ Đế, nó trở thành hệ tư tưởng chính thống cả về chính trị và đạo đức của Trung Hoa trong hơn 2000 năm.
Khổng Tử là một vĩ nhân, những tư tưởng triết học của đạo Khổng vẫn luôn song hành với sự phát triển của xã hội. Chúng có tầm ảnh hưởng sâu rộng đến toàn thế giới, nhất là các quốc gia Châu Á. Triết lý của Khổng Tử nhấn mạnh sự tu dưỡng đức hạnh cá nhân và cai trị bằng đạo đức: “Tu thân, Tề gia, Trị quốc, Bình thiên hạ”. Ông đưa ra các quy tắc trong mối quan hệ xã hội, đề cao “Đạo Trung Dung” và các đức tính “Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín”.
Khổng Tử đề cao mối quan hệ gia đình, thờ cúng tổ tiên, trẻ biết kính già, trò biết trọng thầy, vợ chồng tôn trọng yêu thương nhau, gia đình là căn bản cho một xã hội lý tưởng. Ông luôn lấy những điều tốt đẹp trong quá khứ ra làm chuẩn mực, khuyên mọi người, đặc biệt là tầng lớp quan lại, tự học tập, rèn luyện, đổi mới bản thân dựa trên những hình mẫu của các vị vua hiền, quan thanh liêm trong quá khứ.
Chúng ta đọc và cùng suy ngẫm những điều sau đây có phải của Khổng Tử ?
Khi bạn gặp nghịch cảnh thì đừng oán trách ai cả mà hãy nghĩ đến nhân quả.
Khi bạn được thuận cảnh đừng vội vui mừng mà nghĩ đến vô thường.
Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh cửu.
Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
Khi nhận ra lòng người, bạn đừng vội buồn khổ. Coi như cơ duyên giúp bạn lĩnh ngộ, thấu hiểu thêm về nhân sinh và về chính mình.
Khi bạn có đức hạnh, người đức hạnh sẽ gặp bạn.
Khi bạn có lòng từ bi, người từ bi sẽ nhận ra bạn.
Khi bạn có sự chân thành, người chân thành sẽ nhận ra và ở lại với bạn.
Chỉ những người đủ duyên, đủ nợ mới có thể cùng bạn đi qua những trầm luân của kiếp người.
Đừng đi tìm sự hoàn hảo và hạnh phúc từ bên ngoài mà hãy tự mình hoàn thiện bản thân. Khi đó phúc đức, thiện lành, hạnh phúc sẽ đổ về với bạn như những cơn mưa tự tìm về sông suối. Còn người không đủ chân thành, đủ yêu thương thì cứ để gió cuốn đi. Mai này, khi vấp ngã họ sẽ nhận ra điều đó...!
Hoàng Lương