Tôi sinh ra làng đã có từ lâu
Khi mẹ tôi ru cánh cò vỗ lả
Con cào cào áo xanh áo đỏ
Mải tìm về quên giã gạo nhanh nhanh
Gió heo may thổi dọc đồng xanh
Dòng sông chảy lung liêng đàn cá lượn
Ai nhớ thương ai mà bắc cầu dải yếm
Sông rộng dài xa cách hóa tấc gang
Tiếng chim kêu gọi mùa quả chín vàng
Cau xòe tán xanh một vùng cổ tích
Đàn trẻ nhỏ cưỡi lưng trâu đùa nghịch
Mơ một thời Đinh Bộ Lĩnh cờ lau
Đã trải bao phen biến cải, bể dâu
Làng tôi vẫn thủy chung son sắt
Ôi! Rạo rực phút giao thừa đón tết
Hương đất, hương trời lan tỏa mênh mang
Em ở đâu có về kịp hội làng
Nơi cất giấu mối tình đầu vụng dại
Thuở kết lá bầy trò chơi đám cưới
Sợi tơ hồng vương quá đỗi mong manh
Cô Tấm là em, hoàng tử là anh
Cuộc đời đẹp bước ra từ quả thị
Hồn quê trải rộng dài nhân thế
Đan dệt thành hoài bão, ước mơ
Bà tôi từng dành dụm sẻn so
Vẫn mừng tuổi cho tiền tôi ngày tết
Những đồng xu lắng ân tình da diết
Mà như từ tay Bụt hiện lên
Khổ đau nhiều nên lạ thành quen
Bà vẫn nét chân quê thanh lịch
Những đồng xu giờ theo bà vào cõi phật
Còn lại mình tôi tiếc nuối những ngày xưa…
Lại Tây Dương