Hình ảnh làng quê Thái Bình (nguồn Internet)
Ra đi từ thuở thiếu thời
Tôi về tìm lại khoảng trời quê hương
Kể chi cách trở dặm trường
Nao nao nỗi nhớ, niềm thương đợi chờ
Nhà tranh, mái lá đơn sơ
Chở che đan dệt ước mơ đầu đời
Võng đay lắng tiếng ru hời
Nhà bên ai khúc khích cười vọng sang
Để cho con bướm lang thang
Đánh rơi hai mảnh nắng vàng ngoài hiên
Đất quê chung, mảnh tình riêng
Cho tôi chân cứng đá mềm hôm nay
Quê hương là cánh cò bay
Là đồng lúa chín, là cây khế vàng
Là cô Tấm giữa nhân gian
Là câu Kiều với tiếng đàn Thạch Sanh
Là đùm bọc những rách lành
Cát lầm, gió bụi, viễn hành, bể dâu
Trăm năm bí vẫn bên bầu
Quả cau thì đỏ, lá trầu thì xanh
Cây đa, bến nước, sân đình
Nghìn năm lắng đọng nghĩa tình thiết tha
Thủy chung mảnh đất quê nhà
Đắng cay đã trải, phong ba đã từng
Dẫu đi muôn núi nghìn trùng
Đất quê neo đậu sáng bừng trong tôi.
Lại Tây Dương