Khúc tráng ca tháng bẩy
Lối mòn xưa giờ cỏ mọc ken dày
Tôi trở lại với Trường Sơn trầm mặc
Bỗng nao nao nhớ một thời trận mạc
Vắt cơm đùm, bi đông nước chuyền tay.
Đâu những tháng năm đạn xới, bom cày
Sống chết cận kề gang tấc
Ban mai xuống khe, chiều hôm lên dốc
Giữ vững con đường mãi mãi tuổi xanh.
Bông lan rừng thoang thoảng mong manh
Dấu thời gian lệch trên từng sợi tóc
Vẫn bám cầu, bám đường gan góc
Đưa những chuyến hàng tới đích bình yên.
Ai đếm, ai đong vất vả, truân chuyên
Chiến tranh đi qua người còn, người mất
Cái giá của tự do, độc lập
Là máu xương bao liệt sỹ anh hùng.
Trong nhà bia liệt sỹ Thái Bình
Tôi thành kính thắp nén hương quặn đỏ
Nơi nghìn thu các anh linh hội tụ
Triệu tấm lòng tưởng vọng rưng rưng…
Tưởng niệm các Anh hùng liệt sỹ quê Thái Bình
Giữa đại ngàn trầm mặc Trường Sơn
Tôi trở lại một vùng xưa khói lửa;
Ký ức một thời như cài then cửa
Bỗng ùa về cùng núi thẳm, rừng sâu.
Bom đạn vây quanh, pháo sáng đỉnh đầu
Lên cạn, xuống khe, trèo đèo, lội suối
Nắng lửa tràn qua, mưa rừng ập tới
Cơn sốt rập rình thường trực ngày đêm.
Con đường mòn gan góc hiện lên
Kết tinh từ máu xương, nước mắt
Từ chiều rộng lương tâm, khối óc
Từ chiều dài nhân nghĩa bốn nghìn năm.
Chẳng quản hiểm nguy, vất vả gian truân
Chân vạn dặm đưa hàng tới đích
Cùng cả nước cuộc viễn hành thần tốc
Nam Bắc một nhà trái ngọt hoa thơm.
Xin thắp nén hương tưởng vọng linh hồn
Các chị, các anh kiên trung bất tử
Vĩnh viễn giữa đại ngàn quần tụ
Một vòng hoa đẫm lệ cả ba miền.
Thiêng liêng nơi các anh nằm
Khoảng bình yên nơi các anh nằm
Cỏ non xanh, đất mềm, cát trắng
Chiều buông nhẹ, hoàng hôn tĩnh lặng
Khói hương bay bảng lảng thiêng liêng.
Khoảng trời chung, ẩn chứa nỗi niềm riêng
Từng ngôi mộ nhắc một thời trận mạc
Như đợi lệnh, phút công đồn diệt giặc
Vì quê hương dâng hiến trọn tuổi xuân.
Cuộc viễn hành dằng dặc bốn nghìn năm
Kể sao hết chiến công người nằm lại
Dòng máu đỏ thắm hình hài sông núi
“Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”.
Tôi đi bên những ngôi mộ vô danh
Không phải vô danh, chưa rõ tên liệt sỹ
Hoa vẫn nở nơi các anh yên nghỉ
Gió vẫn ru như tiếng mẹ “Ầu…ơ”.
Một dải non sông bừng dậy sắc cờ
Ngỡ các anh về trong đoàn quân chiến thắng
Dòng người đến trước tượng đài thành kính
Nén hương trầm quặn đỏ thiên thu.
Lại Tây Dương