Có một ngày nào đó, khi chúng ta vô tình đi ngang qua phòng cha mẹ, chợt thấy bóng dáng quen thuộc ấy nay lưng đã còng, bước chân chậm chạp hơn, giọng nói cũng nhỏ lại... Và có một ngày nào đó, khi người từng bế bồng ta ngày bé, lại cần chính ta dìu từng bước chân. Khi ấy... ta có đủ dịu dàng không? Có đủ bao dung không? Có đủ nhẫn nại để không thở dài, không lảng tránh, không vô tình buông những ánh nhìn làm cha mẹ đau lòng?